Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.
Trong công viên thì toàn ma cô. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Hai chị em cùng phấn đấu. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Những cái tát của cát. Con mèo quanh quẩn bên nách. Như bình mình chẳng hạn.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Là ích kỷ, rất ích kỷ. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.